Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Thêm nữa, không có hứng thú. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.