Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.