Như nhạc phụ tôi, ông Henry Price chẳng hạn, ông rán sống theo đạo: "kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" [25] và không thể có một hành động ti tiểu, ích kỷ hoặc bất lương được. Nhưng họ không tự chủ được. Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu.
Chồng bà suốt ngày đi dự các cuộc tập trận trên bải sa mạc, còn bà suốt ngày lủi thủi trong căn nhà gỗ lụp xụp. Theo tờ báo Life nó đứng hạng thứ mười trong những bệnh nguy hiểm nhất. Nhưng bạn lập ngân sách ra sao? Như tôi đã nói, trước hết chúng ta phải ghi đủ những chi tiêu, rồi đi hỏi ý kiến những nhà chuyên môn.
Howard đã có một quyết định làm thay đổi hẳn đời anh. Trên địa cầu này, mỗi người chúng ta là một nhân vật mới mẻ, vì từ hồi thiên lập địa tới giờ, chẳng hề có người thứ hai nào giống ta như đúc, mà từ nay tới khi tận thế cũng không sao có được một người thứ hai y như ta nữa. Người đàn bà lang thang mà Bill Ellis đuổi đi đó ảnh hưởng tới tư tưởng của thế giới hơn hết thảy những người đàn bà khác.
Ông John Ruskin đặt trên bàn giấy của ông một phiến đá nhỏ trên đó có khắc hai chữ: "Hôm nay". Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình. Trong kỹ nghệ, những người bệnh thần kinh cũng do những nguyên nhân ấy.
Ông Kingman được lựa vào số huấn luyện vuên ấy. Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác. Cả những vấn vương trên ngai vàng cũng cần phải biết tự chủ mới theo được đúng.
Chúng ta chẳng giống cây khổng lồ trong rừng đó ư? Chúng ta chẳng thường vinh quang thắng được những cảnh sấm sét, dông tố, trời long đất lở trong đời để rồi bị những nỗi lo lắng lặt vặt nó diệt đó ư? Những nỗi lo lắng lặt vặt ấy có khác chi những con sâu nhỏ kia mà ta có thể bóp bẹp giữa hai đầu ngón tay không? Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới".
Đàn sâu khoét hết lớp vỏ rồi, mỗi ngày nhấm một chút, liên tiếp không ngừng, tuần tự phá phách sinh lực của cây. Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa. Việc tới làm liền và không còn thấy những đống giấy tờ bỏ dở nó trừng trừng ngó tôi, làm cho tôi buồn bực nữa.
Vui quá! như trò chơi tuyệt thú vậy!". Mặc dầu ngủ rất ít, ông vẫn khoẻ mạnh và đủ sức làm việc nhiều cũng như bất cứ vị luật sư trẻ tuổi nào ở Nữu Ước. Bạn xả hơi ra sao? Bạn bắt đầu để cho tinh thần nghỉ ngơi hay để cho thần kinh hệ nghỉ ngơi trước? Cả hai cách đều không được.
Người này thụt két lấy tiền đầu cơ. Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa".
Ông Lincoln liền lập tức hồi lệnh. Cơ thể cũng như tinh thần con không đau ốm gì hết. Coi cuốn này như một cuốn sổ tay trong khi làm việc; dùng nó để giải quyết áp dụng những nỗi khó khăn hàng ngày.